Truyện Trốn quả đào lớn - Lăng Tinh Tuyết. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. "Tại sao anh kêu tôi ký tôi phải ký, tôi không phải là lính của anh, không cần phục tùng mệnh lệnh." bánh thịt lại dám ăn thịt người Đừng Trốn Nếu Không Muốn Được Tìm ( Nhạc Chuông ) - VTV Nghe thử đoạn nhạc chuông bài hát: Ấn Play để Nghe Online và kéo xuống phía dưới để cài đặt Về điện thoại Tải Nhạc Chuông Đừng Trốn Nếu Không Muốn Được Tìm ( TikTok ) - VTV Thể loại: Nhạc Chuông Nhạc Trẻ - Nhạc Mp3 Hay Nhất 2021 Kích thước: 238 Kb Tại sao bỏ Đảng, bỏ Bác mà chạy trốn? (I) vui tính cũng giống như những đứa em và bạn học tôi" (trang 101). Lúc ấy ông cũng nhớ nhà muốn vượt tuyến trở lại miền Nam với mẹ và các em mà không dám. Đàng khác cũng vì lúc ấy ông còn suy tư về lời khuyên của ông Chương 73: Em không trốn thoát đâu. Trước Tiếp. "Tôi nói rồi, em trốn không thoát đâu." Anh kề sát vào tai cô, tức giận và bá đạo nói. Mặc Tiểu Tịch ngây người, mở to mắt, tựa đầu vào vai anh, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng phe phẩy, anh đang ôm cô, cái ôm vô Tôi đi đâu, làm gì cũng phải báo cáo cho chồng biết, nếu không anh ấy làm ầm lên là tôi trốn nhà đi hẹn hò với trai. Nghe điện thoại tôi cũng phải bật loa ngoài để chồng nghe thấy, vì anh ấy ghen. Chồng thay đổi như thế, tôi cũng mừng thầm vì bao nhiêu năm nay rồi mới Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Vậy anh ta còn trả đứa con trai này cho cô ấy không? Ôn Giai Kỳ nóng lòng giống như là ổ kiến trên đống lửa, không có cách nào hết, cuối cùng cô chỉ có thể mang theo con gái nhanh chóng đi theo, định là chuyện đến đâu hay đến đó. Trong lúc cần thiết, để ý xem có thể nhân lúc đám người đó không chú ý, đưa con rời đi. Nhưng sau khi cô mang theo con gái đến sau, con trai bị bế đi lúc trước, đã bị mấy bác sĩ đem đến phòng khám, cũng không có bất cứ vấn đề gì, ông giáo sư đó lại trực tiếp đưa thằng bé mang đi kiểm tra. “Đợi chút! Bác sĩ, xin lỗi bác sĩ nhé, cháu nhà tôi nó không sao đầu, không cần đi kiểm tra” . Ôn Giai Kỳ đúng là lo lắng quá rồi, loại phòng kiểm tra với loại hình phong kín như vậy, trẻ con sao có thể tùy ý kiểm tra được? Con trai của cô cũng có bệnh gì đâu, đi vào e rằng thằng bé sẽ rất sợ. Nhưng mà giáo sư này nhìn cô một cái, lại coi như cô là không khí. “Cô là ai?” “Hả? Tôi... Tôi là bảo mẫu của đứa trẻ này, mới được mời về” Ôn Giai Kỳ có chút hổ thẹn mà trả lời. “Hóa ra là mới đến, vậy cô không biết nguyên nhân mà ông Hoắc mời cô về để đưa đứa trẻ này tới đây phải không? Đứa trẻ này, từ bé đã ở trong bệnh viện này trưởng thành, được rồi, tôi chỉ nói như vậy với cô thôi, cô đợi ở bên cạnh đi, Advertisement bây giờ tôi đưa cậu bé vào kiểm tra” Sau đó ông giáo sư này vốn dĩ không quan tâm đến sự phản đối của Ôn Giai Kỳ, trực tiếp bảo trợ lý ôm đứa nhỏ vào phòng kiểm tra. Ôn Giai Kỳ "..” Không đúng, đây không phải là cậu chủ nhỏ Hoắc mà ông ta vừa nói, đây là Mặc Hi con trai của cô ấy. Ôn Giai Kỳ vừa tức vừa nóng nảy, muốn đi qua giải thích lại, nhưng lúc này, đứa nhỏ được đưa đi nằm trên bàn kiểm tra, kết quả trên máy tính bên ngoài đã bắt đầu dần dần xuất hiện. “Môn vị là không được đóng mở tốt, còn xuất hiện sưng nề, là những vấn đề gần đây mới xảy ra?” “Có lẽ đó lại là một vấn đề do thức ăn, trời ôi, đứa trẻ này” Sau khi giáo sư và trợ lý của ông nhìn thấy hình ảnh được hiển thị ở trên, ông bắt đầu đau lòng mà thảo luận. Ôn Giai Kỳ nghe được, nhất thời đầu óc lại là một tiếng “ong ong...” Môn vị không đóng lại sao? Làm thế nào điều này có thể xảy ra, Mặc Hi của cô vẫn khỏe mạnh khỏe mạnh, vì sao môn vị không đóng lại? Cô trước đây chưa bao giờ phát hiện thằng bé bị như vậy. Cô lập tức giống như rơi vào trong hầm bằng, một trận sợ hãi thật lớn dâng lên, một giây sau, cô cuối cùng cũng không quan tâm gì nữa, giống như người điên, nhào tới liên tiến tới trước bàn máy tính giữa hai vị bác sĩ này. “Điều này là không thể, làm sao mà môn vị của thằng bé lại đóng không được, điều này là không thể nào” “Cô bảo mẫu này, làm sao điều này lại không thể? Cậu chủ nhỏ nhà các ngươi, vẫn luôn có vấn đề này, không chỉ như vậy, cậu bé còn có ruột non ngắn hơn người khác, chức năng thận cũng không giống người khác phát triển hoàn toàn, những thứ này, chủ nhân của cô cũng chưa từng nói với cô sao?” Giáo sư thấy cô phủ nhận ở đó như một người thần kinh, tức giận đến nỗi cô gõ thẳng vào màn hình máy tính ở đó! Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng không nói gì nữa. eyJpdiI6IlBPd0RSNUFBQkpJeTd3emV1VVdRY0E9PSIsInZhbHVlIjoiQkJaczZ4aHhKNytkSzhIeFdCS04xbEdsTStHdVUzWmtoSnhONXNZbEFabjEyRTc2akx3QmZSK1wvMmw2UnZqampHM2F0OHVwMjJIYVgwY3Q2d1huU3BuUnBqMXNDeitjM1d4cjZPakd3QzFrNlpEQm5jMlFPajBnMDFxanA2MDZDeEJXSWszVUdOWTRLR0hpbVZzRUNnckMzbkxPdXl3b3VMcDd4S0V5UlwveXpjUjFkTDNFOTVka0JpZ3dWS1Z5NlFcL3p3cEg2dlRza3M2YnpyRWdYRXRxT042T0dpRjQ0c1REVzlTUGRoK1V0dkJQT1FwMjJvNTViWEVcL0ZzZFlkOUJlU0VVZHJzRUhXSXRuMzZBRzE5bTljKzlXYzFJMWh5WEszbklsT2ZqWlViRTJvaWhuaWh3SVwvWjhkYnBjUTYwSHJzVkt4ZWlzOTF5SWdmM3lSZWpnaTJmNXAzd1lYM2xqeHdFejhoMmxFaWFaRUFRN2FMRDM3T25DdlJPcWx6RmczWVRMTkZUUHdSa2czTEE5VDNPbk5mbUR5TDNna3lmTEJQdEJydjhTZzBlTGVReHRjNEdVME96MXBTc211VGF2UzZlWUY2MStoR253YXp5SFo5aVFsc1JnYzJVdm1yWkUwdU1Pa3pid0RuOGJWdXZyUW83MnN3Mm8wNEFpMnJFRVF5T1N0NFo1a2tOVHp2N0VZeXl2QUhja05jb1ZDQ0pPYU5XV2xtNDFhOW5GMlM5R2hwVlwvNjB3YmgrTGhxejJZIiwibWFjIjoiOTUzZmE4ZGYzMTIzZmNkODU2ZGMxYWM2NWNlYjg3OTZlNWU2ZGZiZTUwYzUxNmVkMWY5NGY3Nzk1YTQ1OWRlYiJ9eyJpdiI6Im9oTUpTM2NRQ1RzZDhrdmlvU2RtbUE9PSIsInZhbHVlIjoiNmxrTm9LbHZMbG9mUWhwTlRsNjdrTHAxYlg2QVRhR1FONUNPc2RjZkVtU1JSXC91eXVPcDlZSHZNQ3A5TDI5NEF6NFBvVXpnZGcwVkNHWmZVUldxK1JKcGhsUCtDOWZkalFyUXRhWW5iWnpZbXA0VFZuZWNJdnRvakE1am9BSzRJT0M3Y3JzNkhmMmNwSW9BaWt3Qm9YTG5HWFBwNDUwcFRjZnplZWtkUVVBa1hcL0NIdjhaWlcrRk15aDRIS0NqZVp4QytJbDhSZTZzaHZDOThuY3kxNVB3PT0iLCJtYWMiOiJlMDNhOTUzYTdkNWE1YjBlNDRiZTkwZDBhOTEyMTU1OTA0NTkwODllZDQ5MTI1NTgwMzUzNDM4Mzc4ZDQ3MjIzIn0=eyJpdiI6IklQM1ExWlloNFU0ZFRRRmhBN2tyVnc9PSIsInZhbHVlIjoiT1RGVklUK2I5dkl4WDBuSGV4Sm5YQjdyekZ4XC96ZTViMFBWQXN0XC9VcWZTMis1QmlqRURxdG1nNU4yTEJPOGlYY09SZW4rbWt4c0hLbnhFUVczQjRXUnp2RUtPUkcrdDNSaytBZHR2OE1cLzIxbTRNUzNnM0ZrRVdnWUtrWmlCbWVlVXVLQWVMMGtsXC9USkt4OE1FcHhOMnlyZ2RDWmZvUnVRTit0TllyVkdtZmJSWUdPamYwM1wvbFM0TFgweWpkcWNwV1lVVkFxRThWREFUVXA2VjhsMmlNTExoYXp3MWdcL0tCTHJvMXVBcnZcL3A1Y3dNZzB6dTg5NUczOVwvaHBZTGx0RHVyRitZYmR4ckRvbG9vVG92U2tCUT09IiwibWFjIjoiZWYwM2JhMmQ4OWQ2MjU4MTA4MjNlOWM1MmE2ODczZjM0ZGRiMzdjNWRkYTZjYzljZjdkZDM3YTQwYjcxZDMyNyJ9eyJpdiI6IlVQSnA3OFVWTEliZllTajJmdXJEbGc9PSIsInZhbHVlIjoidVpIcWVpSnIwUWQ0bWtQQ2tVZ28rWnhSQk41OWNuSWtEUHpmSm5vZzZkXC9NWUR4SVdxY0MxaGNlWUNaN0VKTVB0WW5UQmlQRHJMdmVsTVRjK3ZhMmt2NG9CUGtxTFN2Sk01WmpXUGVDYUx4VDNna1JSR1lTa2RaMjBVdzNrUzVjOEdVVVhXNGNNWGJ4RDJDdlRHM1dDXC9iOTI1cHZCK1JpdEJUUVVtcCtMRXhLWGVjZ3ZxYithXC9ydmNMeXpkclRyaUNzYUg5RWJ1XC82eEhmU2R4N3RkSkpXT2hIXC96Y2xYb3pucXlXTk5zTVk4RWorcUtZM0dsM2dGMGlHc0Joc1wvMVM0bkhaNkJJUmUwUDRvRUZYaW5RS2VlcGtSOHN1ejdsM01nXC93T2Y4RkhqSmVONGNEY2VtQ2ltcTRmbW5YVm9Zc2VMb1pKRWMrSUxhN3dMU3kxNDhtVFwvSWJReHNqM0lKVVV6bTFmclwvSnJZRVNcLzEzOEFnTkYzQ1dQWG5HYjBVdk1zaUZGVEMwaFlWXC9YaTJKdU93WklWVktNNzBvN2lodFdCWFFlZ01XSUk4VUpSXC91QTRjaUIzVUxjcW43cFwvU0xxTnpyaFpMRU5sSTZcL2x2Y1dxemh5NTJnS2s5U1E0OHJUcloxajQ2NXczMFJjQ0hkR2FmS1NqNVZ4eEtNTTJkVTNvOFRxZndqMzhNQnpsSTdUM1Y3dzY4ODFnc2RkV2QxZUVON3JJek9iUGhGK3dQQ1JNRzhzUTZqUVdiaG8xa2xrVlJ0b3VSV1BhU3FLRDdWN0Qya3dVdVRtNW1kN0ZJUlhMaGJNNlgrdUJ5RWkwS1NjMzZ0b1RnenJcL080SlRwXC9kSWxsY1ZDQnFaXC9xSGIrTXlQakJMREh5eFBvdkhnNllUNVZRM0xxRXhKeGNSZmw5R0ZPeUJvc1hCOERcL1hONEJudVwvNGlBUHFIamFaQXZzZGxMUWdCQT09IiwibWFjIjoiZmNiYzMzMTM2YjhhY2YwNzU4NWY1N2JkMzVjNWJkYzIwMmJjMmYwZGQ4YjkxZDkzMTEyN2JiMjUyODc5OGNiNCJ9eyJpdiI6IkN6UXJYU1VBNGd1T1MxOGNwWnlNXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5jaHJEVWRxK1piMUl0Umc3YjRCWXFjWXVrcjN0OGlLT0FkZlVzSFIxbzhRSVNnTmFFSkNoZTNxT3d5NjN3U2lSUlRwUmhpUlJuSVVZNUZFWUdFSU8wYUc3Um9abjd1dVNvcENpekRybEszdDRTVHpuOVJud09VcXV3bmM5N3IzVVdDbzBEdlhHKzRDMlIzQ0NPWHFLcExSWGJVNmRzeEt4UUtJekdDRXZFZW1KRXFBbGF3XC9uQVhpcGhoTGJYRVk2N0d0U2JyeEs5S1dSQUJ1ZWFEV3NyUTV1VmpNdzFjcUZIYU4rcm1jRjUrWXFFazVhS3k2cE1va0tcL2RnYlFEXC94WUZtelprYUpiVHRTdUQrRGRyeDE2c1RPUVNHTDhOK0x5Y1hLXC9wZTJrbTBVQVhqSTYwNEtrTkZsdHg0NklLTTdaQmY1dGx1Z0RXbVdBVndMeFp6MzBwWld5VWhcL1g4TVRTaWtZSWRTTzVONWQwQlVlNERwaTBzNlJXdFBKc2xPTGxaMERvTTdhcUZGOXpxRm5cL0dXRUE9PSIsIm1hYyI6IjRmNWMxNTQ3NzMwZGU2ZTRmODUwMTVhODZmNzBlZjc5OGIxOTEzNjJlYmVkOWUxMDNkZTE2NjYyZDQxNjY5Y2QifQ==eyJpdiI6Imtzd01lOWRXR0xsODJIUWhSdFZmNWc9PSIsInZhbHVlIjoiMk5nZjk5dW4xYnB6Vm1yYmJXQUZ2MVZKVStGVmRwbXQ4ZnBlTm0xNFowb0NOWXNzbG9WTFZLMU5HYmN6REVwaE5XUVpJQkJQaUh5TFZMeEMxSVFxdEtDekFiNERNakZQQjdrRkh4eVFaeUNyZVRCZlVFRDJIUUQzSUJibGlzNThxcWlZYmpUWUdEaUhkeWZ3Vm54SzMyVjg5NGpNNms0YkdoMzE2bFwvTTNodDJZVVJiMEYxOGc4ZVJITGJBOGROZnJIcUV2d3ZFNTFtVGwzbDhSU3o5dGtOTExFME5ZMVF4eW1WSjZHc3dhdXFhQnBSUXIxOUs2WGtlMXFFQ3lWYmk5MTZ3UVZYZ0NvVmxQWW9jRUlKM0d5MCtRV1laQ2NERnRueG45VkpJQlJDeFJ0MmxjbHBcL2RuVzBPRXRaTUo5RG9nc1JzeStGY1VJRktXVEdBM1dCWUdZSGtubFRsVVZ3aVwvZ29SXC84RkRUUTNhWEhYTVlaUUUyaHVsemNBYXF0Q0duTmsyOE5nY0Z3T2dCTjZVcjBQNVRkNXJtbnVPZTNzd2tVZFlBaWkrK3VWRjV4UU9YeCtFVUtEWFVLcEhocjZHMGQzemNMK3JEMnRSaGpaWkNZcnVhZHQwNFMxVDBMa0RPV3NPdmJhXC9MdGVrOVgwUnV4U0JVajJydWVRdFFxZ2p2MUFXUnBtNm9FXC9qcExlYVU4YVk5ckRoNU1YbWJ4alhvUVdWMmZaVlFUaWwrc0ZTekVoUEZDN0tFXC9BQ29wcyIsIm1hYyI6IjVmMjVmOGE2ZDE5YWM4ZjNiZTMwNTI0ZTZlYzFlMWU4ODYzODk3YjQxMTgyODNlZTY5ZGM2ZjM2MTFmNmUzMzMifQ==eyJpdiI6IndxeFU3dVZjdVhRVVNINkRONytwMkE9PSIsInZhbHVlIjoiRUIwXC9jUE1aMTVMK0xPblJ2cDdMaDZFb1FGamRrbXd4SFVnblwvUzAxMHFybnJidUNkXC9WZ0dIdzNYSmZ4RGM1V3BaV3RKQzk5UVJaMFNFNkVYeDVoVk11TVZFSFwvWXVLWndrU3JlMkZRMmZTVks4bEdMajNueXVkUzZtM2cxRDJDSk4xcEdaNDYyc3pXU0ZrempUU0d1TzRUTnVERXRDZUxXYXJjMkJqOVdHdz0iLCJtYWMiOiI1ZWRmNmQyYjIxOGI3ODI4NDVlZmRiM2YwYmY1NjNlY2VkNjNiY2JkNzJkZWIzNGM0YTlkYTA1ZDE2YWVlOTQ5In0=eyJpdiI6IkpCZUNvczJndjFobjkwM1pNZkU0TFE9PSIsInZhbHVlIjoiMkxycXcrU0N6dEtWOVlWSTlJZ3c1Y3pyZVFiOE9jTkllV3dPTk1heVVlbWF6Q3lTQXF0TVdsXC9EU1dlclwvYnZMVDlTcDVuQTdGY0U2dlNzZGFLeFlYc1dTVUphMkRRcHJaNWxXeXlxd0Q3clwvNEZPZkU3TWRQZ3BmTm92bmx3S3d2SXBDV0dSUGxhb2JnMVNJbkowaktKa3UyY2tmRTBSelFFSGkwM1pIZjF2cXBtcGRweldaT3F1cEkxUFNDcytRRGZXXC9TWm9WOWZHU2lpZ01FbmlGNWpTSGppaUp2MHlMRHFmQ1pnUHNob3RuRnJLNDE0WVFFNFByeU9SckxscUIiLCJtYWMiOiJhNWYzYjhmNzlhZTIyNGFiODhhZjllYjBkNzMyMDhkNzgzZTJkNzYzOTM4OGY1Y2RhMTM5NjNkZGIzNGEyNjg2In0=eyJpdiI6IlhNNkwrQTBRZm5yOEFtM28wUXZHUmc9PSIsInZhbHVlIjoiVSs3d2h1eTlwOGF4MFZjUmpFTUtRSnZGS0xYRzY2Nnl6TEw2Y0xOV2RxQjVBeTloZWxPZW1yc0x5aEpTbHl1b2lGb2FIdUxWMHZwXC9YVVEySHJVY200dFV6b2dMSUFQNjN1TlRLZk5PUGxkbEFybkdWbklxWkFmb1RVU2RrQ2owOVNkNlJNUE05WThlSlJ0c3RkZVN1YXhMbzJMODlIOEVLaU5VNFUydVRMRGx6RG5BWm5UZms3VVpHUFRXN0VzOVBOOFNjdzRMQ2FSTWE4S2t2SUh0Smc9PSIsIm1hYyI6ImQ4YzFkODBhZjg5Y2ZlNzZhYWU1ZTBhM2QwOTY5NmVhODA5MmUwZDA1NWQzOGYzZTc2ZThhZmEwZGVhOGFjNzEifQ==eyJpdiI6IkhhVWxUNU50MEJZbHRmeEhPd1R1XC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRHell4a1BXV1p0SUV1eG5kNzhkUWs2cjlTbCs2TGF2NEFQMEZOZWNMZ0hlbVdZbENqdUFNK05wcG9za1dxTis4WUQ5eFpaajhpVW5NbE1yK21YOXh5S2NjY3J5QXdrQUJ5SnVmVTlnSXVSR1JiTE5yanM0MWZ5NFBITzhFN3BqTUQ1eGtERnY4UmtsYXR0cm5LMGlOdHhJemxrcEJJN1dcL09XeGxEdnNMc000UDkyaDFUV3FVN1ZsUXRWNytYbG5JRUVHTTJFdWpvYzdSQjFOazcrM29GUVNmYVVJZ2xyZ0czY0daSlNKNUxYNDdiaStsVXVZODVZSnB5UmcxaGVLeVIrK0pUbXJGc2NIVlpsR0dxanBwREplcXFnNjJRTWVoSkxweEdCbGZcLzVJNUVzdURnUjFMSnVKb3M5bGVOSmpsSk84M3dBQmZYb0g1ek9qMUIxb3RRNjJmdXQxUUVKUWF0T09SNVcrbDc4QnlHcG45cWZkYStaRmgzdmRzY2Q0b3hKZ0lKK3BadG5kQ1JBVVhIbVBGaW1xYWhjb0hYQVgxeHJTYUxzSWVWbG9XcE5WZlZka29EK2hOY0hKTnh3N3VCd1p4RkxRZEZvc2pnXC9FTDBuNitDa3grS1RwU0tpRVYzQTJlVVFSTmM3dFwvYmVnK0xKbWVwb1o5WnhBWFl6eVk5bEdZdjhBQzBSSHNoN3h0ZDdkSVdRUDJYbVZraWE0U25vVGlQenoyTGFZRWZCY1lFdVV4cmxEMXNWSFFZVXBJSDdPdDBSTTVhK1ViNnE3b1hidkdYSmZIdGh1N0Q2K1hNOTdzOHV4NWlsTUYybVRrMDhUV1MrOUZtR0J1VGJsN2RZYUlVWThVZzE1ZjczaW40QndNK1g0R1wvK1VXYTRac0xLaGx3TTRkUStucjNvRk15UGxRVTgrcFBaVm5zT1YiLCJtYWMiOiJlOTk5OTJhMDk5OGQ2ZWZhYjVkZTE0OTRiMTYxN2MwZmM1Y2IzY2FjYWE4MzQ5OWMzZmU3YzY5MDNhZTNmNjI3In0=eyJpdiI6IldZSnJNZkc1dTJGcXF1dTR3NlpVb1E9PSIsInZhbHVlIjoiWGJmYVwvbGZiR2R0VWdMa2U2ZXhXWHpRb2kxVDBLa3RoWGg4ZEJHajNqeVRVWnh6Q2F0RkhoK1N1eHRXS1BBVWd6dmZSZVNTMllcL29BUnpKQ2pMUGtYUXNpTHlBcGptYUc1emJjMzJSOFF6WlhQaTlmS21YYTBOTXUzaXFFXC9ydVV1UVlBSVIzYXFnMU9VVEd2SHNmeEpZczJQbDlmNFZHd2g0cHpmUkVRTVZQek5wRHdqK1NNUGJ5NDNBd3dJbVdQalpFUzZMUVF5bnVrS3orcHNaWU1PTk1VaXJxYXoxTll6dWVhSjBsMlZGTT0iLCJtYWMiOiJiM2RiNzRjNmZiMDg1NTNiOGZlMzIzMzdjNDlmMTg2MzQyZmVjZDcyZmNjYWI5MDIwNDEwZGQ5NzFhMTYxZDZkIn0=eyJpdiI6IlhiMkluRmhXdVFFTVlXcGZ5Q3J3bGc9PSIsInZhbHVlIjoiVkFOWUt2VnZXVDVWRldla0N3V0lkdFoxbHZrWklONUJJbzlwOEJqSTVEOCtKeHBITEhSQkxBZk90WG1WM1hkS0VoNGIrTVwvZWI5NWlHT2lCVmlKTjVEempSVmVzTUxjaW9aVE8rd2UyU3NVTWRBSTJsNkRtUGRSS3FlRUpJZER2MVYrNmpDbHNidHBmdklLZk01aldKU0l2NkVmZ3NmalNEV0l6Sld2NTdVUzZsSmZ4YXVQNjIwNWxwODFKd2VydkJMNFlcL1hCSGZ0MUhNMnJaNFltemZFakhJMHVtTjhFKzJhUjJINHFkaGM0K3RUQTl0bVoxc1NGTHdPVE1mbXc0QitUUGgwRGk5K1NOb2FOUW56QzREcUd0RTVmN1diRkpQdkJUbVZiZjZnYVdiZkhZSjE4ZW9BcHU3ZldQZXVscCIsIm1hYyI6ImJiZjNlODgyMmM0NzAzODkwNzg0M2QxNTgwYzI2ZThkOGQyNGY1YjI0MzAyNjNjZTFlMjcxMWQ2MTlmZDQyY2IifQ==eyJpdiI6IjYxWTVXVHRaQUpnSk9cL2F5V3oyM3JnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpcL3hvRFZCOSt5TEl0dER6NFd5WTlKYUVcLzg2VkdSZitcLzFlbkloMXBzdEI4VmZqWjFPOHFYVzR4VTJ2MU54R005WVpTcWJMaVpmNmF0emVMK29DZlwvdz09IiwibWFjIjoiMjY1MmYyOGI3NWE1YmU2MTMwZjg2Nzg0MjI5N2I2ZWU0MmQ1NjFiMjg0MDc0MTk0NTQ4NThjMzNmNWIyMWE0NSJ9eyJpdiI6IlY5R3J5dWZUNUgzQWlwWW1KQjhGZnc9PSIsInZhbHVlIjoiNk1zT0o4UmZSNVNOdHZnd01USjJ1WUV1RUw0akE0N0VmaEdXVlNMWldxQWRiK2JUTzRRYXYyVGZLaEUyTHd2UFErXC8wbVpMK0JtUllnb2d0YUx3NGJiWDdVeUtrdTFyTGJYZmdZc2lFK1g3K0NyTW1uXC9mbHNybkZ4ZXlNVStBd0ZXTmVpdlpVK2VFQ3F5aWpkNXMzNHkwOGhUZ055NlRmUlM3VXpFaGZwb3JqZGJ3Q2duOGc0XC8wWFhZeEk3TmlXanB3SUlcL1NmUTQ4Z0hLaElOR044TlpwZUtPdjhzZzZtcHl2Z1hIbVg1SVU5T3JmTHFUaGg4RUtlU0JBYUNRTUYiLCJtYWMiOiJhYTk5ZTA4ZGY0MmU3ZDdmY2UwYTYwY2VkZWRlMDE2ZWNmNzhhNDg2OGEwYjE2ZGE3N2RkN2Y3MGNhYWYwMmNjIn0= “Viện trưởng gọi tôi đến có việc gì sao?” Giọng nói của Ôn Giai Kỳ rất lạnh lùng, ánh mắt đó quét qua một lượt rồi nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng thờ ơ giống như chưa từng quen biết người này. Hoắc Hạc Hiên nheo mắt lại. Anh nhìn chằm chằm vào nữ bác sĩ vừa xuất hiện này nhưng cô đeo khẩu trang hơn lại mặc áo blouse lại càng thêm sát khí! “Maris, đây là giám đốc Hoắc và cũng chính là người bệnh nhân đã đến tìm cô vào hôm qua, bây giờ cậu ấy ở đây rồi vậy nên cô hãy mau giúp cậu ấy xem có chuyện gì xảy ra”. “Viện trưởng, tôi đã nói rồi, hôm qua tôi đã xem nhầm ca bệnh của anh ta và với y thuật của tôi thì không thể điều trị được. Vậy nên anh vẫn nên thu xếp đến khám ở bệnh viện tây y khác, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.” Ôn Giai Kỳ lạnh nhạt thờ ơ nói xong những lời này liền chuẩn bị xoay người rời đi. Viện trưởng “..”. Trợ lý Lâm Tử Khang "." Họ còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì đã xảy ra thì có một bóng người lao ra từ phía sau họ, sau đó khi tất cả mọi người vẫn chưa thể nhìn rõ ràng tình hình lúc này thì anh đã nắm lấy tay cổ tay của Ôn Giai Kỳ rồi đập người cô vào cửa Cầm” một cái và đóng sập cửa lại. Advertisement Chết tiệt! Ôn Giai Kỳ bị đau lưng đến mức hai mắt tối sầm lại. Viện trưởng và Lâm Tử Khang đều sững sờ tại chỗ! “Ôn Giai Kỳ! Em đang chơi tôi phải không? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng với em!” Người đàn ông đã hoàn toàn bị kích động và trở nên tức giận, gương mặt đầy hung dữ và dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô giống như một con dã thú điên cuồng, anh xé rách khẩu trang của cô ra, năm ngón tay siết lấy cổ của cô! Gương mặt nhỏ của cô dần lộ ra. Đó là khuôn mặt hoàn toàn khác so với năm năm trước, năm năm trước cô vẫn còn non nớt, ngây thơ và khờ khạo nhưng bây giờ tuy nét mặt của cô không thay đổi nhưng đã mất đi sự thuần khiết và ngây thơ của ngày xưa thay vào đó là sự lãnh đạm vô cùng. Ví dụ như ngay lúc này cho dù Hoắc Hạc Hiện có bóp cô thì ở trong đôi mắt nước xinh đẹp kia cũng không nhìn ra là cô đang sợ hãi. Nếu có thì chỉ là sự khinh bỉ và thờ ở đối với anh mà thôi. Hoắc Hạc Hiên sững sờ. “Anh làm đi... anh có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi, dù sao thì tôi cũng đã chết một lần rồi nên cũng không sợ chết lần thứ hai đầu, Hoắc Hạc Hiên, tôi nói cho anh biết nếu như hôm nay anh không giết chết tôi thì một ngày nào đó... anh sẽ chết trong tay tôi!” Trong phút chốc, bàn tay của người đàn ông lại nổi lên đầy gân xanh! “Giám đốc Hoắc, anh làm gì vậy? Anh bị điện sao? Cô ấy là vợ anh, anh mau buông tay ra đi!” Cũng may là lúc này trợ lí Lâm Tử Khang đã hoàn hồn trở lại, khi nhìn thấy cảnh này anh ta vội vàng chạy tới nắm lấy cổ tay của sếp giật mạnh ra. Ôn Giai Kỳ được cứu liền thở dài một cái, từ trên cửa trượt xuống giống như cá gặp nước, ôm ngực thở hồng hộc. Đúng là súc sinh mà! Có lẽ là phải mất vài phút sau khi trải qua sự khốc liệt này mà bầu không khí trong văn phòng đột nhiên dịu đi một cách kỳ lạ. “Được thôi, Ôn Giai Kỳ, tôi cho em một cơ hội, em hãy thành thật mà nói cho tôi biết rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em vẫn còn sống? Còn hai đứa trẻ thì sao? Em đã đưa chúng đi đâu rồi? Hay là bây giờ vẫn sống cùng với em? Ôn Giai Kỳ, nếu hôm nay em không nói ra thì đừng mong có thể bước chân ra khỏi cửa”eyJpdiI6Im9GQytqd2x0YXVyREdrWjVRdW56OVE9PSIsInZhbHVlIjoiS2xySXlPdDFldEJkV0FEdjhQaTJtam9iZDFHK1oxeEZcLytYNjRTTXF6aWxmMk1jcXNKY1hKYTJrNnkxMUZwRTNXalJpa0NCK1dEU3lLcG9KU3d2OGp3eHdyXC9XQzNDVENlRjBpWUFZeTV5WlE2WGVtcm42dStCSEtkcUVvR2xGaDBaWnNHZlAzUGlqeHV0V0dUMkRcLzJheHVuSXZHenJxVTlNZkxWMW0zOUF6djlBUCtydFRQMG9nb2h5WkZpZW12d2tTN3FmVkZPM3M1NGdyNExYdWlrS296bk5weWFkSU84SGpRNkZ0MkNQMUcwcG1jT0o4WDRcL0lBaUtHYXNyeXVST3RXbnpqRDZ3WW53NzNTRm0zTWV3PT0iLCJtYWMiOiJlYWU0M2VmMDZlYzQyOWQyMTVmOGZhMTJjYjIxMzU5ZjE0NjNjNTViOWIyMjk4Mjk1NmJhMjk3OWQxOTU2NDczIn0=eyJpdiI6InVUQm1VKzNiRnQ4SFFjTXVWN2crUlE9PSIsInZhbHVlIjoiTlpPVmhUcFBVTndQbTN0WUd5N1hzeXNESFZzNndyMzJ4Z3Joc0tyNFg5NGZwXC9QQXA1VjBvS3FDT0M0bEdhblVzUFNvS0QwNjZ0eXp5TXJCdExWZExLNGtHTVBNUllsaW5KMjUxR2dGWjdCbWtGV243UUZGSVVwUDNUUW5jYkVqbTBuTDlqQSt6SElcL0ZMWHZTODJKV09LTGVnUldTV0FXWU5xSGI1dnNNMlQ4RnNuWldzRFpVZk1ITGFTakpkUUgrRjl1U0pNRUNPUzdLOFJXeEZpQVJjSWRiUTlqdzdsVUZZeHpRZ1A1MUJQMENyU0VGbVlvVmJDRFh5dlwvSDhYdDNmdnU4TllVTWM5N3FUWVBzeHVIMEhvcEN0citSb2tFMjdKVHBYSkIyR1RZR1NvbjNQNzByMlU3azA0SXMxUEs1bVgwXC9cL3hsTExhODFtODN5M0N0bEpWXC9ENnpvV0lXODNmTzloTkFLWldvcWdTa1ZtSFRjT0FGXC9YVmNiYzk1aTlTZExESG9rTGFZZmU3amFzdWc3UHkyWjNsend2QWVcL3E2dEJKeG9uc3NFPSIsIm1hYyI6IjFlMWRhNTg5NGVhMzU1NjBlNDMwZWRjM2E1NWY1MjJlNDhkNDA2ZDFiNzM1OGFmZGM2ZTYxZjY3ZTFlZmY5ZjQifQ==eyJpdiI6Im4ra283M2hMVVBoWWtcLytcL0Z4MVwvbVE9PSIsInZhbHVlIjoiK2t5YXoyaSt6c3JuV1BveGg1WVZYOEtPaUFVa3R1QkM5RG5nRkc2MUxEM3JcL21hSEtJM1RiU3VQNnBYTWlHUFJwVDVSK2t0bWUxV1JBWFwvVlRvQSs3enVPNFY4RUhkdEg1c2pDYjVYK1BcL3MyWU9xVlpoc0J1WndReW1uTkpPNlR4SmEyTGNqXC9RT3VXTE1ha2tMSGxyb0F3Y0lqaEw3TVwvR25uS2duNkJsbCtDTlEyRVlhSEYxSENIWEJCbTFmNThVN3BvdFh2SkRcL2l5NCtoRVB0QUg5UGdsXC81aHc4a1lpNjI1TFNWMEtFaTdHakNSR3NLeGtnM2ZLa1ZnTjZ4ZVQ3RWFhQm1GVTFMQkR0ZTM5clNNNHlrQ3ZTbWhHNW5ZRlVNb1NBdG1PRFhjR0RhUlZ0NW1SbkR4V0tISkZTKzF2djB4eVVTSGxNSEJEYlBYT1o0N1JCMFFtRzZROW9nUit6VzNKNmI1b3dMNHVvbTdCOGZ2d01mY0todUFsWjUxTzFTS2lldkN6QmFYREcwQW52TnYxZU56d0VXd0poU09IamZnWUtCazdqdUE9IiwibWFjIjoiZTg4ZGU4NzcxYzMyMDJmMDZkMjMyMGVhMDA1N2U2ZjdjMTUzMjU4YTNkMGQyZTUxY2QxYmYyNGI4NTNmMDE3OSJ9eyJpdiI6ImdFU1ZoV01LSkJkMlMrVWxmOXlcL05BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJFMFRTTFhYeW5MMnZQOHpGRnhQZHFCMzdSYW13Y0Fzd3NQamVPZ2s0SzRSYVwvdGs4V1lHUDRlRkx1dmJoc1QyVkloam1XTXRiSW5sOUpvbW5PSTZFN1MrNUxlTmc1Y2dqM1dPbWxISXg0Z2pZdFgyN0pSQVFxZVJsYWRoZXBFVklBNVlEdlRhRDMwbWNcL1lYaytQcEpxRlNFdVpcL05MYm92b2JhQ3dDODNTR0l0MklVYkJiXC9jcVdJTjREWWJ0YUNDUUxpVGFTRHNxN1d0NnZYZEptK2F6Q3lcL0V3RDRId3J4WFwvTzR6TFRyVndaSitBRjRwZkJGVExiRDU1UWI3Z01nOUg5YnBSdDhFWStNN0FRaU5INkZYMFp2bjlaYWNCK3NlZThrd2hRcmNFPSIsIm1hYyI6ImE1Nzc4M2ZjODVkODM0NDBjMTg3ZDVhYjI5MDQwMjY3NjI5MjFmZjY5ODFmMjIwMDZjM2NmMGJhZTVjMThlZWYifQ==eyJpdiI6IkxYMEJIaytrSXE0ZkxBV3VYUmU2U0E9PSIsInZhbHVlIjoiZWtlMGJ1SG1sQ3VBRmlHcldobDh6ZUJSa3J0OFVTS2Z0Zm5uK0FjQjgybVdTczNGNERscGFCWU05U2tKWnhhQjJhXC9zcEtyZU1vUno0NUFpejd6T3lvY005TzJEWXBcL2taTHBuUkNvMDVma201M3JnZGpnS3hRaEp5TVdBdGg2Y01qTlBRd2ZlMlpuK0ZVVmZOM3Q5MVY3c1I2bVhHdkQ0ZzlCcnVoeFY5ZG9MTmozZ2x4emN5bm9UcGI0dTZ6ZHN4NWdLdHpMWmltdVdzVEV6NVdTN3NBPT0iLCJtYWMiOiI2YTczNjI0YWRiYWNiOGExOGJkMmYzYWM2MDY4ZDAxYTVjZjI2NDU4NzdiNDE2NjdjNGY2NTJmYzQyOTI1ZGU5In0=eyJpdiI6IlF6ZEFPc3I0Z0ZoOFFhWDUrYWdyK0E9PSIsInZhbHVlIjoidzJiTFBWT1ZzUG1WamxkVFZXSjBPb0RmeWZnMnAwZmVSMWZWTzJRVUF4QVwvQVUySUx5dVZ5WEFBVUFuSElkbmU3SFBIUHFvQjVuWEpCbkRoNlhNRWFja2JtRkxPQTI2NnRxYXNSb3piTGpYXC9lYk5QV0UrZUd6cUxUNjdiNWJoQVBKc0RxMmJMZzVkNTlhNWwydE5LZnpPbmdESjRZTUtMdUw5NUM0bXlaNzdqdWc0eVVcL080NlJqK2IrTU0waXlUVlRzWDY2VHREbWJHN05oQktcL0VEcjlWb2hZaFlUZVdKc3BlZUJGMWkrUzQwMVErU3FOV1E1UGR5WDl4T3VzR0U4M2lROVJYWDZcLzJNc3hEcFwvZk5ibW5yOVoyczZjTGMwRUF5VitYZlVrcTV0UUZRU0FGVGE4bXcwM21EeERqS1hpWGlhZ1A4ZG1ZekVTTktZcllWQ1lweHJaQ0FuaGNcLzYzM2VEYjFUcW9IZ3gyeUpNVVVaUFR3XC9yVkFDVitGWUZmTnFRZWRORjRaSnRtYktuN3hmNmN5bFRwY0JuQ1AxbXZrbm50ZWFTdllBQjZ0VHdwMHcrU0VkWGY3alJob3R2WU9lNkRqNDFsNEpyUW9qTWpkWVlGNmpwXC83MWdaSXQ5WjlNK1VnYnh4VzNhcjRlSmQxYVwvY1wvZ1ZINjBKWFJZcmpBb0wrMHNJN2J6NUgrU3cxOGNSMEU5QlJOOWxYN1RhT25oUkNuM3YrMnhhOWQ0Q3grZThaak9cL0g5bkVVdGQ3bkVlSGlmWUV2dUI2RXd0cU1nUGZlS1IxN1k4NzBwTWtmOVFrc1wvSGoxM1lqMU0rc3RmbTBhbU5CTGNaYlpib3JuSFZIajRFRHdmMCtPYkxNZ0k5Y3RxNU41Zkc2N1wvQ0p0UjE5TWk4K0dKcTFOXC8ycFNsNW80Q0VpVFwvcUNjVlRadGNzTkluZVRHQzBneFJCWm1BOFVtcjJ2RUYrOGdUd0tBR2lLUzVMc0ZqK3RRSjlPQzBIRFpjaHFTSTRTUGZpK0hYU09cL21QVk1YQXdjXC9iSHI2M2RENVp5QXExK2JoeU5rUU1IbE5HMkJGaW92bWFEWVB1TzBialdsNTdNaVc3T29jS3BwaXljbk9MWDhueVJRenhmN1ZDRGVCbmVjc0JEU2RwXC9YR0NzOVFPaEVKb05LR3JXdnBZRGRiU21TREpSemI0TmhTMXVXV0NQZWFYVVpmalQ1Tlg0XC83SmJZNUltaHJzQ012REdlTnBIMmJCVmZGZzdmOTJsZXZ3cE9aN2siLCJtYWMiOiI5NTM3OGVhYTkzYjhjNWZkZGE2NjQ4OWU3NDNjNTRiMGQ2NWRlYjhjNWQ3OTUwYTViMTJhOTU4MDg5NWMwZjY5In0=eyJpdiI6IllUSGR0dnBCTFNsVHl6NlJpZndHenc9PSIsInZhbHVlIjoiNzNcL3QrQWJSTThnR3E5Nk10R1pJcUFMTlR0WitCdXV3VUJ1VW9NaVdqZUQxQlh3YzRwbGNsdnRyNjNMQ1M3S3p3U2UzenM0bHUxb284KzVzYkw4RWg0bkNGYkRNSzB4WkY5UEUwNlBVQmtrPSIsIm1hYyI6IjhmNzBlNjZhMGVhMDk5M2NkNTdhMDVjMGQzOGYxNzMzMmY2MWY3NjJhZTc2NmVlNGUxYzY2NTkzMWI3MWUzZDgifQ==eyJpdiI6InMyckZcL2trTVdGR2FTWlRNUmY3UmlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5rSGtHa1FMOUJ5RWxGUlg4SVc1aTRGTlZoVDJzSVwvdXVWbVVcL2tKU3JLRHFOK0U3N1MrRXh4NmJuUmZ5U0pLdTNqZFJrTW9Eckx5M1U0TVpFVTdTR3ltWWdCWVVSWk91VytrcjNlMW1yYnhJTmorbTR1SWw3bEt2R21EeGUrYXFpWUp3emJcL3dKdW85V09sT1pBNlh4N1wvY056V1RoYWFzakw1N3ZmWFc2Q0U1bDVCOWthUkE2MkQ3WFwvdkI2Slhhb0ZGY1BGWVFxMEM2M3hsTlUxQ29adGhnK1wvZ3YxY09WbStnaDU1bWg2eXdUbThsOUl3cGV2RjZ6bXJjcjExQ1doRTBGNGt4YjBZeGdhcXl0TDd3VzlFRzFrMHVpUWlhaVp1azF0VHpuOUFwczRUNTExUG9ySWtMVUE5eklCRUlBUUFpMkltRlwvYm1VbEcrRWdqdWhXeFB4N0JDMEdJSTZzcHZCUTA5ZkE2Z289IiwibWFjIjoiM2RlMTk4NDkxOWZjNDBiMmUyZmU5Y2VhZjMyYTdiYTRhZjRiYWRhZDEzMDE3MDBlNTZmZDljYWE1ZjZjOTgzOSJ9eyJpdiI6IjVXQTJjVXozejBSdjdyMDZMUWI2amc9PSIsInZhbHVlIjoib0drek1zbEJjcVpKanhpaE5lU1VYRFJ6VlBCNGN0OGdTRklpdDNtbElFeGJ1Mm4yM0ZCc3lYUWRIa3dUb1Ywd3ZiY29VSkVKdmNFZWJ6XC9jTzlcL3phREFUbnlBTm5wNjBOVGxSd0J2clU4aHR1WHZKeVFGcE1RbmNXaEU3b2xqc2lnRXhoXC9DQmxxWVhYOVJ4N3dlUCt3MnFxN2NYVFZpbzFCS3J3aTNSTUYzakJjazVIVWNaRTlRR0VTUFwvNFliUmhcL2ZuZ001QTMyUlNaeDNSdEpNbjFFVWwxZ3NpQ3hhNUkySmpZZ2hPQVNPSEwyK2lJYlIwUHYyUUFjV3RxMktwejY1UExqUDh6MFhLZG5zbmFEaGUzenNQampNRHRvR050dWk5SjV4anZHQ1hvOGFETDRtcmFBRVJoWnhkT3VcL0M3VG1hVFplQVNmN2ZcLzVVVnBIK3hQXC9sZWtZSEE5aUgycURWVnJxTElVSFdHVzErVnlTcDZjYlh2YnFndEIyZUFib0tyaWJrT1hLcnpPblkrZmtCZmVZczN4d2FZaFd0ZEFkbnVOa0VXOEZXY2FwMmJNbXY5U2YzekNkZ1wvRjV3SlZhSkNxYlAyXC9yeHNoQVByVkdsMDVyNXU5VFZHQW1ZVkZlUGN0VFBKYjdBQ1JtNE1DOEpOWTlJSDNMdVlEZGR6YTNlbCtzU29ObXZRWmlxZEgwYW5iNjUrSGpMT21lSHRhZTk3VHhmSmZNN1ladzM5S1hlSThcL1o5UWlsS1BLWE5mZzlneHZVSHlZbmo1aEtiTEYxSlJualEzblwvRGtVMHp3WW05aVFEV3BWa1JIcFNqT0NYU2VaaXVYNExvVjRVUjZQZ3M3Z3NxNlNzUDdocVwvck8xTDZYd09cL05jU24rXC9ocWRkTFQ3ZFRBT1Y0QnFVOXpSQ3hQTThscmtsaUp4c2J3S1dqV0lQR1p4MGJTOVBNSEZpVmFBPT0iLCJtYWMiOiIwNjE2NGY3ZGRjMTRlM2Y4ZjFiOWU1NDI5ZjUxNWM3YjRmYzRmY2NhMGJlY2E4MGQ2MWM2Nzk3ZDAxYjczNTEwIn0=eyJpdiI6ImJUbHF0MERoK05QN2pKcU1aaWhZdFE9PSIsInZhbHVlIjoiSU5KK2xIRWdZMnhFdUp6ZWY3ZmE2dnY4aFZCSWFrYXZ6UWt3YWNvY2VRSXZIQ2pIMXJHeExONWl4WVVpQlBUWlRaU1JvNzB4YkRQdTlwdlZudHF6RHVKTURTek1MSmNHTUpDTWhlbmFvUkZoSWNyZlZJTTlyUXJ5OXFUQjk4eFc4WkppZVNvSDI2RTRzNEhpbzV6VFwvQ3JDTWYwYm1LY2ZcL1pKUXdEektKdTg9IiwibWFjIjoiZWZmYmMzNmQ2NDc3MTc1N2Q4YzkxOWM4ZDIzZjAyNzg4NTI2MmJkMDExMmE5MjExZWMzNWQzNjBiZmNmOGUzOSJ9eyJpdiI6IlFrdFh4SW5vSzRuSnFMejVIekczM1E9PSIsInZhbHVlIjoibnJadHZYNzdTdTBZWEVzdnA1K05wVyszR3M2ZVhrdkVHT1ZcL0hFZW1wVm9QVEdOYmlpOTVrcktyZDN6THA5aDJuWWxpTjNGamt2alozNWcyZHRUdlpnPT0iLCJtYWMiOiI3ZTBjODc4ZTJkYzA4MjU0NTk2YmM2YWJjM2NmZGQ4NjNhNmQwODg0ZmFlNjZlNTE1NmZkODNjMDc0OTlmN2E4In0=eyJpdiI6ImdXN3REaTQ2UUtUNTVjdU9CXC9mUlZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjN4dEV3eXR1cm93V1wvWCtjMGJtU2h4allsQVJIRGxxUzB2bStlVStnYm9jQlVySHYrWWVxeFBJbnRMV3R1RFZIbnozaDJkN0pVWHg5QUNkNmxaOTNMTlpiM2crY2c4VTlSRFJhWGpJME03SVhCXC95bGx4Y1wvcmo3Z2pnOVlVZDByRGpPd2M0SlFEOXpyYTd0YXBKTkdWNGx5SmhVdllPbmxcLzlLMXAzbGJUNHpjcXNwWTU4Y0RrWWw1dXhMRmdhKzN6QktvZ1hIakExUE00bzlqUGpMaGlIY3VUMG0xTjZ6WU5qZ3gyMzVpNzFKS3VyRkxjYVNtMkkrcE1nWlA5ZDFwQXp6OEZHNVJUSEJKTTh0b2duV3F4SVwvemZrRVJudWZ6ZUFjcFBwSHYwSWxzcDFlZjhjT0FPYlduUUhLUGtPQllxSFl6ZE82cnExTE84NTlUQmRRaTRXbXFUVHAzYnBBUlZsU1wvZHFSZGlCbz0iLCJtYWMiOiJiZGFiM2E1ZWI5MjZmMDRmOGI0MmQxMTYwNmE5ZGYwYWQzY2M5MjNjZDg2OWU4NjllMThiOWZmMzI0Y2E4ZmYxIn0=eyJpdiI6IlhrNFNVVTFvdWJibTREUWFaWVF3V2c9PSIsInZhbHVlIjoiQlwvVXVlNms3MkRsZFhVT3hTV2dsUVZrQzdpbUJ5em9KQVwvbDNTRnZcL3g3QVd0SmxHVEZKUEI5NVpSc3NoeXY3cGpnY2xudmZwN2J5UmlscXBWeU1yVjZmcjlhMVdvRHFNNmIzTjN6WE95RVwvXC9CV2IxTFJcLzQrNFdDVk5vZ2RqZVAwQ2tDcEo0ZElzd2Vha3NKTUJGZEtYY2pcL0FOaTBLUXN2R0ozK0RCYmRKOEpMWTRtVzhoVEZaZlFJbUhmamJKQ25hMmlkenl3bHBTNTl4OFFma09Jdk12T0FOcHdcL1ZabkwwUnozTWM1NjlFcWI1ZTU5OUUyQU5xOHY1UzQwTlNuTkZHRnQ2dEp0cTZTa2kyczB4bE5xTXAyeWdMd3lGUVVid3JnQ2N3TkJMaStGUXNWYkNjdG9zS1lLam5rZm50RVwvSm9OM2RycG50a0hPdmE0bUZhRUtJcUIyQ2ExYmxSUFdKUDI3T3ZDSHJoYmFVdnRHMEdWTGY5RHZ2eFZFV0o3TzFoR3hmOUhrcGVtNW9yTXVqMDdjY2JyWUlhWGlYYUg4M0JsdE5NUk9SbGFPNHRzZ3dXaG1rZ2FaVFdDalhLXC9aM0M4XC9DbGU5blNnM1h0dFdxRjJVVVQ0djFtNWJ0Nnc1RnFMTVc3clh1TFR0RU5yV3hiM29cLzRLMWN2blNJUEYiLCJtYWMiOiI4MWJkOTM1NzRhNzdkYjFmM2YyZWVmOWFiNDY3OTExNDUwMDVkODYwNTBkOWQ5OGE1ODdlNGEyNzg5YTBlZDg1In0=eyJpdiI6IjdjN2dPQ1lTVFNGMHplSmRhWjhRcGc9PSIsInZhbHVlIjoiMnpZNmRaZlU3dFpRWCtEeUg1bzdRSFBcL1ZEVjk2MGlvV21YdTlIZ0FGdXNcL2J4MnhzcDM3TXBTN1hmT3BLZVlmcGl5QTJJbXV6dE9HVk1BK3JIRldLTU9kaXRiWXFqZ0hwUlRCN05VOXd0aUljUUl1ZzNCNHM5bVN5dEFNRVpmM0hmY0thZ2Q2VWJxQ0VBVGlsSWZhY3ROelhaWmdsYndnUFBGbkdkMitURGs4SUJSZStqOEtoa21oWUM5N1pjWnNKQkdhQjVxT1l0WGd0cGVtY3RuczhraENYK3hVM3ZIajduNFVqUW42NkdQNE1kek54MUp4QSt4cFwvN0pJZ1ZPeGUxc0E5cWdjTXBoYys3WHM0Zm9LOXJtQkc5R0NPb3BOMVdFcEdYckdsalE9IiwibWFjIjoiMTE0ZjFmZGRhNDczYTJlZDZlYTY3Y2NhYmViOGY3NGZiZmIzZjlhNjJjNzkxMGRkOGRjZTZmZjhiMjkzZmY2NSJ9 Sắc mặt của Hoắc Hạc Hiên tái mét đi! Truyện Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? với nội dung gây cấn tràn đầy nhựa sống của tuổi trẻ dám yêu dám làm đã tạo nên một câu chuyện sâu sắc về tình yêu. Bị cha mẹ khẩn cấp gọi về nước để kết hôn với một kẻ xa lạ, Thảo Quyết Minh nhất quyết không đồng ý. Cô còn cả gan bỏ nhà đi bụi để phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt này. Nhưng chồng chưa cưới cô nghe tin thì cương quyết giữ lấy cô gái kia. Dù có lật tung cả đất nước này lên, hắn cũng sẽ tìm mọi cách đem cô về thành thân. Thực ra lý do nhân vật Thảo Quyết Minh trong truyện Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao lại phản đối cuộc hôn nhân này như vậy chỉ bởi vì cô rất sợ vị hôn phu Bạch Bối Phong của mình. Ở sân bay, cô thấy anh một mình hạ gục ba mươi tên nên nghĩ rằng anh rất lạnh lùng tà ác. Mà tính cách của cô hiền lành thỏ đế như vậy, nếu lấy phải một ác ma như anh không phải là rất nhanh chết sớm hay sao chứ. Nghĩ thế,nên vì mạng sống của mình, vì tương lai tươi đẹp phía trước, cô phải trốn thôi. Ở ngoài lang thang cũng chán, cô nhóc liền ứng tuyển vào vị trí trợ lý tập đoàn Huyết Đằng. Dù sao cô cũng đã tính toán đợi đến khi tên ác ma kia lấy vợ mới dám quay về nhà, trong thời gian đó cô phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân mình chứ. Trải qua vòng phỏng vấn, Thảo Quyết Minh may mắn trúng tuyển vào vị trí này. Nhưng sự đời trớ trêu, oan gia ngõ hẹp, không ngờ vị tổng giám đốc nơi cô đang làm việc lại là kẻ mà cô đang trốn tránh. Khi anh gặp được cô, chắc chắn Quyết Minh sẽ bị anh ta ra tay thu thập đến thảm thương mất thôi. Chúng ta hãy cùng đón xem Bối Phong sẽ “trừng phạt” cô vợ ngốc của mình như thế nào nhé. Đây là truyen teen hay đáng để đọc và cùng suy ngẫm về tình yêu tuổi trẻ liệu có đi đến hôn nhân hay không mời các bạn theo dõi tại website sẽ rõ. Người viết Anh Tú - LỜI MỞ ĐẦU -Hello mọi người 🥳🥳Thì đây là một cái hố tui mới đào được 1 nửaMong là mọi người sẽ đón nhận em nó như 2 cái fic trước dù tui biết văn tui như cái qq 🥲Nói nhỏ là tui vẫn nhà ngoại nho, đừng hòng ngược bé Win nhà tuiiii Xong rùi thì đọc thuiiii 🤪———————————————————————— Cuộc đời này có những chuyện nếu không trải qua bạn sẽ không bao giờ tin nó là sự thật. Win Metawin từng yêu điên cuồng một tên hóng hách tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Nhưng biết làm sao khi hắn ta sở hữu một gương mặt với nét lai tây đầy đẹp trai và quyến rũ, lại có vô số tài lẻ như đàn hát. Cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho biết bao nhiêu chàng trai lẫn cô gái phải đổ gục khi thấy hắn. Và Win cũng nằm trong số đó. Cậu ấm nhà Opas-Iamjakonr đã từng theo đuổi đến điên dại tên ngốc Bright Vachirawit 3 năm trời. Khi ấy cậu là học sinh 11, là một học sinh chăm ngoan thuộc hàng mọt sách nên không quan tâm đến xung quanh. Đâu ai muốn quan tâm đến một người với thân hình có chút tròn trịa cùng cái niềng răng và cặp mắt kính dày cui. Win thường bị đem ra làm trò cười cho những tên thích bắt nạt người khác và cũng là cái mỏ vàng cho tụi nó đào. Không biết xui xẻo hay may mắn, một ngày như thường ngày khi cậu đang bị bọn côn đồ rượt đuổi đã vô tình đụng trúng thân hình vạm vỡ mang nét mặt dữ dằn không mất đi sự đẹp trai của ai kia. Gia đình Bright cũng thuộc giàu có còn nắm một đội quân hùng hậu không một ai dám đụng vào vì vậy hắn luôn hóng hách coi trời bằng vung. Trước giờ hắn cực kỳ ghét ai đụng vào hay làm phiền tới mình nhưng chẳng hiểu vì lý do gì lúc Win vừa ngước mặt lên sau cũ ngã vì va chạm đó hắn lại muốn bảo vệ cậu khỏi đám học sinh kia. Còn hùng hồn tuyên bố cậu là người của hắn, chỉ cần ai dám đụng vào liền chặt đứt vài ngón tay Nhưng làm sao hắn có thể nói với ai kia rằng đó là quyết định bồng bột trong một phút bị hớp hồn vì ánh mắt của cậu. Nhanh trí bịa ra một cái lý do "tôi không thích nhìn cảnh ăn hiếp, đừng nghĩ nhiều, tôi không làm không công đâu. Từ bây giờ cậu sẽ là người hầu của tôi".. Trong lúc Win còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã đưa ra quyết định xong xuôi và đưa cây bút ra cho cậu ký vào tờ giấy mà đàn em đã ghi xong gì gì hắn vừa làm sao khi Win Metawin lại đem lòng mình dâng lên cho hắn. Mặc cho hắn yêu cầu nhứ thứ quá đáng như nào thì cậu vẫn yêu hắn. Tuy không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Win lại cảm thấy hắn là người duy nhất muốn tiếp cận cậu. Với một người ít mỗi quan hệ và không ai chú ý như Win thì đi bên cạnh Bright cậu giống như có một mặt trời chiếu sáng cho mình vậy. Mỗi ngày nhìn thấy hắn, mỗi ngày đi bên cạnh hẵn, trò chuyện với hắn đều khiến cho trái tim Win ngày một lệch nhịp. Cho đến khi cậu bình tĩnh suy nghĩ thì cậu đã chót yêu hắn rồi. Từ nhỏ đến lớn, Win chỉ có một thằng bạn thân cũng là em họ của cậu Tun. Lên lớp 9 nó lại cùng gia đình qua Mỹ sống nên lại càng không bạn bè. Nhưng tất cả những việc của Win thì Tun lại rõ như lòng bàn tay. Tại sao á? Đương nhiên vì một đứa ranh mãnh như Tun làm sao không biết cách moi móc mọi thông tin từ thằng bạn mọt sách của mình. Khi biết Win thích Bright, Tun đưa ra rất nhiều lời khuyên, từ can ngăn cho đến chấp nhận rồi ủng hộ và nghĩ cách giúp anh mình. Nhờ vậy mà Win cũng ngày càng dạn hơn khi nói chuyện với Bright. Lúc trước khi nói chuyện với hắn, cậu thường xuyên cúi mặt để tránh ánh mắt của hắn. Điều đó làm cho hắn thích thú và thường xuyên trêu chọc cậu. Win bắt đầu thay đổi, cậu ngẩng mặt lên để nhìn ngắm đường nét trên gương mặt hắn rồi tới nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói chuyện khiến Bright ít chọc ghẹo cậu hẳn. Từ lúc đó thì Bright dường như càng để mắt đến Win hơn. Hắn không chỉ sai cậu làm những điều thường ngày như mua này mua nọ nữa mà còn đem theo cậu tới mọi nơi. Hắn chiếm hầu hết thời gian của cậu, kể cả việc học làm cho cậu sa sút thấy rõ. Bright trước giờ là một tên ăn chơi gái gú nhưng đến hắn cũng không biết từ khi nào bản thân mình lại không muốn đụng chạm tới những cô nàng ở trong các quán Bar nữa. Từ ngày Win bớt rụt rè khi ở cạnh Bright, hắn luôn muốn ở gần cậu, muốn đụng chạm vào cậu, thiếu điều muốn khảm cậu vào người để không lạc mất. Đã nhiều lúc hắn giật mình tự hỏi cái cảm giác đó là gì nhưng rồi hắn lại tự nói với bản thân rằng chỉ là chủ tớ và lơ nó đi. Cứ như vậy mà 2 năm trôi qua, đã là những tháng cuối cùng của năm cuối cấp nhưng cả hai vẫn y như vậy, vẫn là đi cạnh nhau, vẫn có những hành động cử chỉ quan tâm chăm sóc nhau. Nhưng cả hai vẫn tự đặt ra ranh giới của cả hai ở mức chủ tớ và dấu đi tâm tư trong lòng mình. Vào một ngày đẹp trời, Win lấy hết can đảm để tỏ tình với Bright. Hắn dường như đã rất vui mừng, muốn nhào tới ôm lấy cục bông trước mặt vào lòng. Nhưng phải làm sao với danh tiếng, địa vị và lòng tự tôn của hắn đây? Có thể mọi người không giám bàn tán hay đụng tới Win hoặc Bright nhưng bàn tán là điều không ai cấm được. Đặc biệt là một người có cái tôi cao như Bright thì điều đó là chuyện không thể chấp nhận được. Và hắn đã từ chối cậu, hắn miệt thị cậu, hắn chà đạp lòng tự trọng của cậu rồi bỏ đi một cách tàn nhẫn mặc cho cả bầu trời của Win như sụp đổ trước mặt cậu. Win cứ ngồi đó khóc, không một ai tới hỏi thăm, không một ai tới an ủi. Tất cả chỉ đứng đó bàn tán rồi ai đi làm việc đó, mặc ngươi kia khóc đến mức xuýt thì ngất giữa cái nắng chói chang của mặt trời. Han Somin đang ngồi trên máy bay trở về nước. Cô sang Mĩ học 5 năm, thời gian trở về nhà rất ít, cô thật sự rất nhớ nhà. Vừa lấy bằng tốt nghiệp xong, còn chưa kịp đi đâu chơi, mà ba mẹ cô đã gọi điện sang giục cô trở về nước. Nghe nói có truyện gì quan trọng lắm. không về không được. Dù sao thì cũng được về nhà thích quá đi mất, mình nhớ mọi người lắm rồi. Còn truyện gì đến sẽ đến kệ vậy. - Ôi! Cuối cùng cũng xuống sân bay rồi mau về thôi - Sao phía trước ồn ào mà mọi người chạy toán loạn thế kia nhỉ Tò mò, tò mò Cô vội vàng hỏi một người từ đấy chạy ra, mắt mũi tái mét - Bác ơi ! Phía trước có truyện gì thế bác. - Phía trước có đánh nhau nhìn ghê lắm. - Đánh nhau? - Ừ ! Thôi tôi đi đây. - Trời ơi! Làm sao bây giờ ? Lỡ ra đấy mà bị đấm phải 1 cái thì chết. Tên điên nào mà ban ngày ban mặt mà cũng đi đánh nhau, làm cản trở việc về nhà của ta. Sợ quá đi mất Run, run Han Somin bước chậm chạp, rè chừng rừng bước một, đi về phía trước trong tâm trạng lo lắng sợ hãi. Khi cô vừa đến nơi thì thấy một cảnh tượng vô cùng đánh sợ. Phải đến 30 tên đàn ông nằm la liệt, máu me đầm đìa dưới chân một tên rất lạnh lùng độc ác, hình như hắn ta còn nhết mép cười nữa, ghê quá đi mất. - Trời ơi ! Gì thế này. Nhìn sợ quá ! Sao nhiều người bị thương thế này. Mà sao không thấy công an, cảnh sát, bảo vệ đến can thiệp chứ. Bọn họ đâu hết cả rồi? Sao lại để tên độc ác lạnh lùng kia ngạo mạn thế cơ chứ. Mà hình như hắn ta đang nhìn xung quanh, chẳng lẽ hắn ta muốn diệt khẩu nhân chứng. Không được mình phải chuồn thôi, nếu để hắn ta bắt được thì chết chắc. Nghĩ đến vậy cô vội vàng chạy mất không dám quay đầu nhìn lại. Kim Taehyung vô cùng tức giận cùng tức giận. Anh muốn đi đón vợ tương lại mà cũng không yên. Lũ khốn này ko biết tự lượng sức mình, nghĩ anh đi một mình mà giết được anh sao. Mơ tưởng. Giải quyết xong bọn ngu xuẩn kia, anh vội vàng chạy đi tìm vợ nhưng tìm mãi không thấy. Cô chạy đi đâu rồi ? Kim Taehyung đang lo lắng vì không tìm được Ann Somin. Thì đột nhiên anh có điện thoại gọi tới. Là của bố mẹ vợ tương lại. - Alo ! Bác ah - Bác gọi đến báo với cháu, Somin đã về đến nhà rồi! Hai đứa bị lạc mất nhau hay sao mà nó lại về một mình thế? - Vâng ! Em ấy về nhà an toàn là cháu yên tâm rồi. - Mai cháu qua nhà bác chơi nhé. - Vâng . Cháu chào bác. Kim Taehyung thở phào nhẹ nhõm, may là cô về nhà an toàn nên anh cũng yên tâm. Quay trở về gia đình Han Somin - Ba mẹ nói gì cơ, ba mẹ muốn con trở về nhà là để lấy chồng. - Đúng vậy. - Nhưng con có biết anh ta là ai đâu. - Con yên tâm đi, anh ta là một người rất tuyệt vời đấy. Mẹ có hình của con rể tương lai đây này, con xem đi. - Hả ? Là anh ta à! Tên đáng sợ này. Ba mẹ đây là người tuyệt vời mà ba mẹ nói sao? Hắn ta là con quỷ hút máu người đấy ! Con không lấy tên độc ác đấy đâu. - Con nói linh tinh gì thế. Con rể mà biết được sẽ buồn lắm đấy. - Kệ anh ta! Con không lấy đâu! - Không lấy cũng phải lấy, không được bướng bỉnh. - Mặc kệ con không lấy đâu. Ba mẹ muốn thì tự đi mà lấy. Nói rồi cô tức giận bỏ lên phòng - Tức chết mình mà. Bắt mình lấy tên độc ác đó chẳng khác nào bắt mình chết sớm. Mình không muốn cuộc đời tốt đẹp này kết thúc ở đây đâu. Làm sao bây giờ, mình không thể rơi vào miệng cọp được suy nghĩ, suy nghĩ Ah mình nghĩ ra rồi, phải trốn thôi vội vàng lấy vali . Trốn là cách tốt nhất để thoát chết. Ba mẹ đừng trách con không nghe lời nhé. Tại ba mẹ ép con trước. Ba mẹ tự giải quyết con đi đây. Tạm biệt. Ôi cuộc sống tươi đẹp của ta, ta tới đây. Kim Taehyung đang xem xét tài liêu thì điện thoại gọi đến. - Alo! - Taehyung ah, Somin bỏ trốn rồi. - Bỏ trốn, tại sao cô ấy lại bỏ trốn? - Nó không muốn lấy cháu. - Vậy ah! Bác yên tâm cháu sẽ cho người tìm cô ấy về, bác không phải lo đâu. - Vậy là bác yên tâm rồi, chào cháu. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, anh liền gọi đi. - Alo ! Anh hai ạ - Cậu cho người tìm chị hai tương lai về đây cho tôi. Cô ấy trốn rồi. - Vâng. Chị hai giỏi thật đấy. Dám trốn cả anh hai. - Im miệng, đi làm nhiệm vụ đi. - Vâng. Taehyung vô cùng tức giận. Em dám bỏ trốn vì không muốn lấy tôi sao. Vậy e đừng để tôi bắt được.

em dám trốn tôi sao